Thứ Tư, 15 tháng 6, 2011

Khuất núi!

Mặt trời rụng, những vẩn mây đen bò lổm ngổm một góc trời như muốn làm dịu cái nóng. Lũ ve cố làm không khí sục sạo của ngày rơi rớt bằng âm thanh khô khốc. Rồi thì mọi sức lực cũng dồn vào cơn gió đủ để cho khí nóng bị loãng ra. Tôi tiếc cho những cánh sen trắng trong bình chưa kịp đón hơi gió mát cuối ngày đã vội vã rụng. Chiều trôi tuột đi với đủ thứ âm thanh của làng quê. Lại luôi cuốn “Người đẹp ngủ mê” ra và đọc lại. Chao ôi! cảm giác và cảm giác. Và bỗng dưng tự mình nghĩ mình khi về già!... “Thôi, chẳng miêm man theo dòng mây, chắc gì còn có cơ hội đợi đến khi được gọi là ‘già’ mà lo. Mọi thứ cư biến động và bất ổn, ngay chính tâm hồn mình cũng thế!”. Tự mình bảo mình và quẳng đi những thì tương lai xa tắp.
Không khí mùa màng bị át đi bởi có một con người xấu số vừa trút hơi thở tàn. Chị còn trẻ, cái tuổi còn quá sớm khi chưa bước đến ngưỡng mà các cụ bảo ‘xuân hồi’. Chị đã phải lòng cơn bão hôm qua và đi theo hắn. Cơn bão đa tình nhưng là kẻ phụ bạc. Hắn sẵn sàng đón nhận và lôi kéo bất cứ linh hồn yếu ớt nào đã nghe tiếng của hắn thì thầm bên tai. Trước khi rời đi, hắn cũng yêu cầu linh hồn rời thân xác của mình. Và thế là chị bỏ lại hai đứa nhỏ đang còn quen mùi sữa mẹ, chúng vẫn ngơ ngác chưa biết mẹ chúng đi đâu. Bỏ lại người chồng còn nằm bên cạnh tối qua đang tê tái tình phu thê chưa trọn với thang thuốc bắc sắc dở. Bỏ lại những người thương yêu chị, bỏ lại những người hàng xóm quen tiếng chào hỏi của chị và bỏ lại chút thương xót của tôi. Mùa màng bị bỏ ngổn ngang trong đám rơm ướt. Trên bãi nghĩa trang ấy lại thêm một nấm mộ hoa trắng ngay ngắn với những nấm mộ khác. Giữa cánh đồng- nơi nghỉ ngơi hền lành của những thể xác, để hương lúa xoa dịu nỗi vất vả, lam lũ của cuộc đời khi sống.
Bà cụ Tư đã bước sang tuổi 89, giọng bà thì thào với người hàng xóm: “Thủ đô Hà Nội chắc phải lớn lắm nhỉ, thấy trên ti vi người ta bảo có những nhà xây những mấy chục tầng, cao cao là! Tôi ngần này tuổi mà chưa từng đi đến đó, lúc trẻ thì nghèo chẳng có điều kiện để đi, giờ già thịt nhức xương đau, có đi được đến đâu mà đi!’’. Lại nghĩ thương cho những con người cả đời gắn thân thiết với chốn quê hương, họ cũng vui cười với sô phận khi xế bóng. Và trân trọng biết bao với hi vọng cho con cháu có cuộc sống hơn mình.
          Thế đấy! Tiếng kèn đám tang như tiếng khóc của tâm hồn tôi với người hàng xóm tốt bụng. Chẳng thể đọc được hết lần thứ ba cuốn “người đẹp ngủ mê” mà người bạn tặng. Đành đi ra bãi sông để tìm chút riêng cho tâm hồn và bỏ lại trang sách đọc dở được đáng dấu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét